[FanFic MewGulf] Liệu Có Thể Cùng Nhau / Chương 4: Người Đàn Ông Bí Ẩn
[FanFic MewGulf] Liệu Có Thể Cùng Nhau
  • May là chị lao công nhìn thấy cậu chạy đi phụ giúp đồng nghiệp ở Khoa Cấp Cứu nên đã giữ giúp tập tài liệu.
  • Chị Lin
    Chị Lin
    Gulf, túi của em nè. Lúc nãy em gấp gáp đến nổi rơi đồ mà không hay hả?
  • Chị Lin không phải người nhiều chuyện, tọc mạch, vậy nên tuyệt nhiên không hề mở ra xem bên trong là gì. Gulf thở phào nhẹ nhõm, cậu sơ ý quá, lỡ như để cấp trên biết mình để hồ sơ lung tung thế này chắc phải ăn một bản kiểm điểm.
  • Gulf Kanawut
    Gulf Kanawut
    Cảm ơn chị. Em hay chứ, nhưng mà gấp quá không kịp nhặt.
  • Chị Lin
    Chị Lin
    Không cần khách sáo với chị đâu, cứu người quan trọng. Nhưng mà chẳng phải em nói hôm nay không có ca trực sao, đến làm gì vậy?
  • Người trước mặt tò mò.
  • Cậu giải thích:
  • Gulf Kanawut
    Gulf Kanawut
    Em ghé lấy một số tài liệu về nghiên cứu. Thôi cũng trễ rồi, em về trước đây ạ, tạm biệt chị.
  • Chị Lin
    Chị Lin
    Về cẩn thận.
  • Chị Lin vẫy tay chào cậu rồi tiếp tục công việc của mình. Người phụ nữ này năm nay mới ngoài ba mươi, tuy nhiên cuộc sống mưu sinh vất vả khiến chị già đi trước tuổi nhiều lắm. Chị Lin làm việc ở đây cũng ngót nghét mười năm, là một trong số những người hiếm hoi chứng kiến được sự trưởng thành của bác sĩ Gulf.
  • Lúc cậu mới đến đây thực tập, không quen biết ai nên ngày ngày chỉ có thể trò chuyện với chị Lin. Gulf còn hay mua đồ ăn sáng tặng chị. Thời gian qua nhanh thật, giờ thì cậu đã là một bác sĩ tài giỏi của khoa ngoại. Tuy địa vị có cao hơn, nhưng tính cách của Gulf vẫn như xưa, hòa đồng, quan tâm, giúp đỡ mọi người, nhất là những người thường bị “bỏ quên” trong cuộc sống. Chị Lin rất quý cậu ở phẩm chất này, khó trách hai người sao lại thân thiết như thế.
  • Cậu thong thả đi đến cửa chính bệnh viện thì nghe phía sau có người gọi mình.
  • Trưởng Khoa Cấp Cứu
    Trưởng Khoa Cấp Cứu
    Gulf.
  • Gulf dừng bước, quay đầu lại thì thấy một người đàn ông mặc áo blouse, đeo kính đang đi về hướng mình:
  • Gulf Kanawut
    Gulf Kanawut
    Chào trưởng khoa, có việc gì sao? Tình hình bên trong đã ổn hơn chưa?
  • Trưởng Khoa Cấp Cứu
    Trưởng Khoa Cấp Cứu
    Ổn rồi.
  • Gulf Kanawut
    Gulf Kanawut
    Vậy tốt quá.
  • Trưởng Khoa khẽ cúi đầu có phần trịnh trọng, sau đó nói:
  • Trưởng Khoa Cấp Cứu
    Trưởng Khoa Cấp Cứu
    Gulf, cảm ơn rất nhiều. Hôm nay nếu không có cậu kịp thời giải quyết tình trạng thiếu thuốc có lẽ đã không thể cứu cô bé. Y tá và bác sĩ thực tập bên đây vẫn còn nhiều thiếu sót quá, tôi phải nghiêm túc kiểm điểm lại.
  • Cậu xua tay ý bảo không cần khách sáo:
  • Gulf Kanawut
    Gulf Kanawut
    Anh đừng nói vậy, đó là chức trách của một bác sĩ. Nhưng mà anh cũng đừng trách mấy cô cậu thực tập kia, lúc mới vào nghề tôi còn tệ hơn vậy nữa.
  • Tuy trưởng khoa đã gần năm mươi tuổi nhưng ngày thường ông vẫn thích mọi người gọi là “anh” hơn. Gulf cũng từng bị điều đến khoa cấp cứu làm một thời gian nên vẫn duy trì theo cách gọi đó.
  • Trưởng Khoa cười cười vỗ vai cậu:
  • Trưởng Khoa Cấp Cứu
    Trưởng Khoa Cấp Cứu
    Bác sĩ Gulf lại khiêm tốn rồi. Nhưng mà sao lại trùng hợp vậy? Buổi trưa cậu không đi dùng cơm à?
  • Gulf Kanawut
    Gulf Kanawut
    Hôm nay không có ca trực, tôi chỉ đến lấy ít hồ sơ.
  • Trưởng Khoa Cấp Cứu
    Trưởng Khoa Cấp Cứu
    Cậu đúng thật là có tâm quá.
  • Gulf chưa bao giờ thấy thoải mái khi nhận lời khen của người khác vì cậu thấy bản thân còn nhiều yếu kém:
  • Gulf Kanawut
    Gulf Kanawut
    Anh lại đánh giá tôi cao rồi, vừa hay ôn lại một số kiến thức đã học trước đó thôi.
  • Trưởng Khoa Cấp Cứu
    Trưởng Khoa Cấp Cứu
    Cậu đó, không những có tâm mà còn rất giỏi. Kiến thức của các khoa hầu hết đều được cậu nắm bắt cả rồi. Nếu cứ tiếp tục phát huy có lẽ bọn tôi không cần làm việc nữa.
  • Trưởng Khoa nói xong liền nở nụ cười khoái chí.
  • Gulf Kanawut
    Gulf Kanawut
    Tôi hy vọng mình giỏi như anh nói. Tôi đã rất cố gắng để có thể cứu được càng nhiều người càng tốt. Dù gì cái mạng này của tôi cũng được người ta cứu về…
  • Trước câu nói đầy ẩn ý này, Trưởng Khoa bắt đầu quay về dáng vẻ nghiêm túc:
  • Trưởng Khoa Cấp Cứu
    Trưởng Khoa Cấp Cứu
    Cậu vẫn không quên được chuyện năm đó sao? Thôi nào Gulf, sống thoải mái hơn một chút đi.
  • Gulf Kanawut
    Gulf Kanawut
    Tôi không vương vấn chuyện của Anis đâu anh yên tâm. Nhưng còn việc tìm kiếm tung tích người đã kéo tôi về từ tay tử thần, tôi nhất định không bỏ cuộc. Anh ấy rất đặc biệt, nếu không có anh ấy xuất hiện chắc tôi sẽ không thể lấy lại niềm tin để tiếp tục làm bác sĩ.
  • Trưởng Khoa Cấp Cứu
    Trưởng Khoa Cấp Cứu
    À… tôi nhớ rồi, đến giờ cậu vẫn chưa có tin tức gì sao?
  • Gulf lắc đầu, nụ cười méo xệch. Nếu đơn giản như vậy cậu đã không khổ sở đến mức này:
  • Gulf Kanawut
    Gulf Kanawut
    Đến tên người ta tôi còn không biết, hơn nữa nghề nghiệp người đó không rõ ràng, chẳng khác nào mò kim đáy bể. Nhưng tôi không bao giờ quên được dáng vẻ đó, nếu may mắn được nhìn thấy, dù chỉ là bóng lưng tôi cũng nhận ra. Mà thôi đi, mỗi lần gặp anh tôi lại mắc bệnh luyên thuyên.
  • Trưởng Khoa Cấp Cứu
    Trưởng Khoa Cấp Cứu
    Haha, rất mừng vì cậu có thể luyên thuyên với tôi. Tôi sợ cậu cứ khép kín âm thầm một mình như dạo đó. Đấy! Chúng ta gặp nhau sao cứ nhắc chuyện cũ thế không biết.
  • Gulf Kanawut
    Gulf Kanawut
    Tôi hứa không như xưa nữa. Nhưng mà Trưởng Khoa, cũng trễ rồi, tôi phải về nghiên cứu một số tài liệu bệnh học. Hôm nào rảnh mời anh ăn cơm.
  • Người trước mặt cậu có vẻ rất hào hứng trước lời đề nghị này:
  • Trưởng Khoa Cấp Cứu
    Trưởng Khoa Cấp Cứu
    Thật vinh dự, vậy hẹn cậu hôm khác gặp. giờ tôi cũng phải vào trong xem tình hình cô bé lúc nãy, chắc là sắp tỉnh rồi. Tạm biệt Gulf.
14
Chương 4: Người Đàn Ông Bí Ẩn